Một mình trong căn phòng trống trải với có một vài thứ ngổn ngang trên bàn, sau bao ngày cuối cùng bạn cũng đứng dậy để dọn dẹp lại căn phòng hay chính xác hơn là dọn dẹp lại tâm hồn bạn.
Bằng cách bỏ đi nhưng thứ không thuộc về mình, có người bảo bạn rằng lúc bạn gặp họ, bạn cho họ có cảm giác rằng bạn đã không còn tin vào tình yêu nữa. Cũng đúng, vì bạn đã không còn mong đợi nhiều thứ từ người khác mà thay vào đó là cảm giác an tâm khi tự mình làm được những thứ mình thích. Bạn muốn giấu mình đi vì sợ những tổn thương khi nghĩ về tình yêu. Và bạn cũng không thể giải thích rằng thứ tình yêu mà bạn tìm kiếm có lẽ có sự khác nhiều so với tình yêu mà họ mong. Nhìn bề ngoài mà nói, bạn sẽ không bao giờ tổn thương nữa, nhưng ở sâu bên trong chỉ có bạn mới biết, bản thân sẽ không còn tin tưởng ai được nữa.
Bạn vui vẻ trò chuyện nhưng chỉ khi một vấn đề nhỏ xảy ra bạn lại chui vào vỏ ốc của bạn nơi bạn cảm thấy yên tâm, đợi đến lúc gần như không ai nhớ gì đến bạn thì bạn mới bắt đầu từ từ bước ra khỏi thế giới của bạn. Rồi sẽ là bắt đầu mới!