nên bản thân cũng sợ sẽ quên mất những điều quan trọng nhất…
Lần đầu tiên bản thân nhận ra là mình bị say sóng là lúc mình 7-8 tuổi, nhưng không phải say tàu xe mà là say thuyền nhỏ. Ngồi trên thuyền đánh lưới của ba trong lúc ba đi thu lưới đánh cá, sóng đánh vào mạng thuyền làm chiếc thuyền nhỏ dập dềnh lênh đênh trên mặt nước. Có lẽ đó là những kí ức mình có thể nhớ rõ ràng chi tiết, thỉnh thoảng bản thân mình luôn cảm thấy rằng có một khoảng trống nó cứ ở đó và chưa từng được lấp đầy từ ngày ba nhắm mắt!
Cách nhau vài giờ đồng hồ để đổi lại những phút gặp mặt cuối cùng nhưng điều đó đã viễn vĩnh không bao giờ xảy ra bởi đó là năm 2020. Tận đến năm nay 2024, số lần ít ỏi con gặp ba trong giấc mơ là đếm trên đầu ngón tay. Nhưng có đôi khi con cảm giác rằng không phải ba quay lại để gặp con mà là những nỗi niềm chất chứa quá nhiều trong bản thân con mới đan dệt thành giấc mơ ngắn ngủi.
Hy vọng tất cả ký ức con có thể gửi vào những ngôi sao sáng trên bầu trời, bởi vì chỉ cần ngửa đầu là con có thể thấy những ngôi sao sáng ấy <3